ĐỒNG HỒ CỦA BA
Tháng 7 âm lịch về cùng những cơn mưa ngâu se sắt lòng người. Mưa hay buồn và tôi lại nhớ ba, lại lần mò những kỉ vật mà ba đã để lại…..
Đầu những năm 90 của thế kỉ trước gia đình tôi là gia đình khá giả ở quê. Ba tôi là dân xây dựng, quanh năm ngày tháng đi công trường; là người nhạy bén, biết nắm bắt trước sự thay đổi của đất nước, ba nhận được nhiều công trình từ xây dựng đường, trường, trạm, cho đến thiết kế đài tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ… Ba dám nghĩ , dám làm, dám chịu trách nhiệm, mạnh dạn thay đổi nên công việc của ba thuận lợi lắm.
Ngày ấy, tôi còn bé, chưa cảm nhận được “sự giàu có” của gia đình, chỉ khi lớn lên tôi được bà và mọi người kể lại “thời huy hoàng” của ba rồi mường tượng quay ngược lại quá khứ một thời. Ngày đó, khi bọn trẻ con bằng tuổi tôi lúc đó chỉ có sữa mẹ, thậm chí là nước gạo chắt ra để làm sữa thì tôi – một con bé nhà giàu đã được thưởng thức hết sữa nội đến sữa ngoại (phần vì tôi không có sữa mẹ, phần vì nhà có điều kiện nên tôi được tận hưởng những gì tốt nhất để được lớn!). Ti vi ngày ấy là thứ xa xỉ với người dân ở quê thì nhà tôi đã có chiếc ti vi màu, mà trong trí nhớ non nớt, tối nào nhà tôi cũng nườm nượp mọi người kéo nhau sang xem như rạp chiếu bóng lưu động. Cuối tuần, ba thường đi con xe “huyền thoại” hai bánh Super Cub 50 về thăm tôi với bà. Nghe tiếng xe từ đầu ngõ tôi đã chạy ra cổng đón ba, rồi sà vào lòng ba mân mê chiếc đồng hồ Seiko hiện đại thời bấy giờ, rất ít người có mà để mua được chiếc đồng hồ Seiko thời đó mất 2 đến 3 chỉ vàng. Giá trị của con người không được đánh giá qua đồ vật mang trên người, nhưng chiếc đồng hồ Seiko được đo bằng sự thành công của ba trong sự nghiệp. Bởi vậy mới nói, người thành công luôn mang bên mình một “thần hộ mệnh” là vì thế.
Khi tôi 11 tuổi, ba tôi mất vì tai nạn. Người ta gỡ chiếc đồng hồ Seiko của ba đưa cho tôi như một kỉ vật cuối cùng của ba để lại. Ba mất nhưng đồng hồ vẫn chạy, không hề ngừng nghỉ, dường như ba vẫn còn đó, từng nhịp của đồng hồ quay như chạm khắc vào kí ức tôi thời rực rỡ mà gia đình mình đã có. Một năm sau ngày ba mất, đồng hồ ngừng quay ở con số 7 giờ 7 phút, ngày 27 tháng 7 – đúng vào ngày giỗ và những con số 7 linh thiêng gắn liền với cuộc đời của ba. Từ ngày ba mất, gia đình tôi đi xuống, rơi vào khó khăn khánh kiệt, tôi trở nên thiếu thốn mọi thứ nhưng cũng vịn vào đó mà tôi cố gắng hơn, nỗ lực hơn và tôi ước sau này khi có thể tôi sẽ mua cho ba chiếc đồng hồ Seiko khác, cho dù ba không còn nhưng hình tương về ba vẫn luôn bất tử trong tôi.
Tháng 7 – mùa Vu Lan báo hiếu, bạn đã chuẩn bị được gì để dành tặng cho người thân yêu trong gia đình của mình?