Skip to content

NHỮNG NĂNG LƯỢNG TÍCH CỰC TRONG MÙA DỊCH

 

Những câu chuyện đẹp về tình người giữa dịch Covid-19: Đất nước Việt Nam nhỏ bé, nhưng sẽ chẳng có ai bị bỏ lại đằng sau...  - Ảnh 1.

Trong suốt gần 1 năm rưỡi bước chân vào nhân loại, Covid-19 đã buộc chúng ta phải làm quen với một cuộc sống hoàn toàn khác với những gì chúng ta có trước đây. Hiểm nguy, khó khăn, xa cách. Thậm chí ở nhiều nơi trên thế giới, đó là hỗn loạn và chết chóc. Năm ngoái, chúng ta phải rùng mình khi nhìn sang Italia, Anh, Mỹ… Năm nay, chúng ta tưởng rằng mọi thứ đã lắng xuống, thì tiếp tục lại là những hình ảnh được gửi về từ Ấn Độ…

Cũng trong hơn 1 năm qua, ở Việt Nam, chúng ta biết rằng mình đang an toàn. Chúng ta tạo nên một kỳ tích trên bản đồ thế giới về một đất nước nhỏ bé, khiêm nhường nhưng đã cùng nhau đứng vững trước sự đe dọa của đại dịch. Làn sóng dịch sau luôn lớn và phức tạp hơn, với quy mô rộng hơn lần trước. Thế nhưng, cũng sau từng đấy đợt dịch, chúng ta được thấy sức mạnh tiềm tàng của người Việt có thể vĩ đại đến thế nào, và con người trên khắp đất nước này có thể yêu thương nhau nhiều bao nhiêu. 

Những ngày vừa qua, lại một lần nữa, Covid-19 trở lại với Việt Nam, Ở đợt dịch này, chúng ta chứng kiến sự xuất hiện của biến chủng Ấn Độ với sự lây lan cực nhanh, những ca bệnh phức tạp trải dài khắp các tỉnh thành. Và nếu như những lần trước, dịch bệnh chỉ bùng phát ở 1-2 điểm nóng, thì lần này, chúng ta mỗi ngày đều hướng về TP. Hồ Chí Minh, Bắc Giang, Hải Dương, Đà Nẵng, Hà Nội… như những “chiến trường” đang trong giai đoạn khốc liệt nhất của cuộc chiến đợt 4. 

Nhưng cũng ở những ngày này, chúng ta lại một lần nữa được thấy tình cảm người Việt dành cho nhau, và cách mà mỗi con người trong xã hội này hy sinh cuộc sống của riêng mình để bảo vệ sự bình yên cho tất cả. 

Dịch bệnh có thể đã lấy đi rất nhiều thứ của chúng ta, nhưng nó lại cho chúng ta nhìn thấy rất nhiều thứ mình lãng quên hoặc không chú ý tới trong đời sống thường nhật. Đó là trách nhiệm, là tình yêu thương, là sự trân trọng và cả cống hiến hết lòng… 

Đó, có lẽ cũng chính là sức mạnh lớn nhất của đất nước chúng ta khi bước vào cuộc chiến lần này. 

Những câu chuyện đẹp về tình người giữa dịch Covid-19: Đất nước Việt Nam nhỏ bé, nhưng sẽ chẳng có ai bị bỏ lại đằng sau...  - Ảnh 2.
Những câu chuyện đẹp về tình người giữa dịch Covid-19: Đất nước Việt Nam nhỏ bé, nhưng sẽ chẳng có ai bị bỏ lại đằng sau...  - Ảnh 3.
Những câu chuyện đẹp về tình người giữa dịch Covid-19: Đất nước Việt Nam nhỏ bé, nhưng sẽ chẳng có ai bị bỏ lại đằng sau...  - Ảnh 4.

Đó là câu chuyện của bác sĩ T.V.G và vợ – cũng là bác sĩ – là 2 trong số hơn 800 “người Nhiệt đới” vừa sinh hoạt kiểu cách ly vừa chữa bệnh cho 318 bệnh nhân tại Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới TW. Mẹ nữ bác sĩ qua đời sau 6 năm chiến đấu với căn bệnh ung thư. Dù nhà ở ngay Bà Triệu, chỉ cách bệnh viện vài chục phút chạy xe, nhưng cả hai vợ chồng đều không thể về nhà chịu tang…

Những câu chuyện đẹp về tình người giữa dịch Covid-19: Đất nước Việt Nam nhỏ bé, nhưng sẽ chẳng có ai bị bỏ lại đằng sau...  - Ảnh 5.

Trước đó, ngày 15/5, trung sĩ Phùng Minh Phục – công tác tại Tiểu đoàn 1, Trung đoàn 738 Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh Long An – hay tin mẹ đột ngột qua đời. Do tình hình dịch bệnh nên anh phải nén đau thương ở lại khu cách ly để tiếp tục thực hiện nhiệm vụ. Biết được sự việc này, chỉ huy đơn vị đã chấp thuận cho trung sĩ Phục lập bàn thờ mẹ tại khu cách ly phòng chống dịch để anh và đồng đội bái vọng người đã khuất. Hình ảnh người chiến sĩ đeo băng trắng, quỳ gối gục xuống trước di ảnh của mẹ trong hành lang khu cách ly – có lẽ sẽ là một trong những hình ảnh xót xa nhất mà ta sẽ nhớ về khi nhắc đến sự hy sinh cá nhân của những người hùng nơi tuyến đầu…

Và, hãy nhìn những hình ảnh những lực lượng y tế trong bộ đồ trắng toát. Để mặc một bộ đồ bảo hộ này, phải mất từ 20-30′, với nhiều lớp kín mít. Họ mặc nó cả ngày, thậm chí trong cả những lúc ngủ. Mà cũng chẳng phải là một giấc ngủ tử tế. Đó có thể là một giấc ngủ vội ở vệ đường, ở vỉa hè, trên vài chiếc ghế kê vội trong một góc phòng. Có người phải ngã quỵ, ngồi bệt xuống sàn nhà vì kiệt sức, thậm chí tiếp nước vì làm việc quá sức trong bộ đồ bảo hộ kín như bưng.

 Trong suốt gần 1 tháng qua, hàng nghìn nhân viên y tế đã được huy động để trực chiến tại các điểm nóng, tham gia lấy mẫu xét nghiệm, truy vết, khoanh vùng dập dịch. Công việc của họ chính là thành trì lớn nhất để bảo vệ cho sự yên bình của cả xã hội. Họ là những người đứng sau tất cả những ánh hào quang hay sự tung hô, tưởng thưởng, làm những việc tưởng như nhỏ nhặt và đơn giản nhất, nhưng nếu không có sự nỗ lực lớn lao ấy của lực lượng y tế tuyến đầu, rất có lẽ, mọi chuyện sẽ rất tệ. 

Những câu chuyện đẹp về tình người giữa dịch Covid-19: Đất nước Việt Nam nhỏ bé, nhưng sẽ chẳng có ai bị bỏ lại đằng sau...  - Ảnh 6.

Chỉ khi nhìn thấy những hình ảnh và câu chuyện về họ được chia sẻ trên mạng xã hội, chúng ta mới nhìn thấy rõ được sự hy sinh âm thầm đó mang hình hài như thế nào. Và những người hùng áo trắng đã thực sự “quên mình” theo nghĩa đen ra sao… 

Nhưng càng ở giữa khó khăn không phải là nỗi buồn hay sự tuyệt vọng, mà là một niềm lạc quan lấp lánh. Trên trang Facebook cá nhân, bác sĩ Thân Minh Khương – Trưởng Khoa Cấp cứu, Bệnh viện Phổi Bắc Giang đã chia sẻ hình ảnh những “chiến binh áo trắng” tạo hình trái tim, thể hiện sự quyết tâm, gửi tình yêu thương từ tâm dịch tới người dân. Dù vất vả như thế nào, cố gắng ra sao để chạy đua với thời gian, với đại dịch ngày càng phức tạp nhưng chưa bao giờ những chiến binh ấy thể hiện sự yếu đuối hay muốn bỏ cuộc.

Những câu chuyện đẹp về tình người giữa dịch Covid-19: Đất nước Việt Nam nhỏ bé, nhưng sẽ chẳng có ai bị bỏ lại đằng sau...  - Ảnh 7.
Những câu chuyện đẹp về tình người giữa dịch Covid-19: Đất nước Việt Nam nhỏ bé, nhưng sẽ chẳng có ai bị bỏ lại đằng sau...  - Ảnh 8.

Dịch bệnh không chỉ là cuộc chiến của các lực lượng tuyến đầu. Đó còn là cách cả xã hội chúng ta dựa vào nhau để vượt qua những ngày gian khó.

Đó là câu chuyện tại Vĩnh Phúc, để chia sẻ khó khăn với những gia đình nông dân bị cách ly vì dịch Covid-19, hàng chục Đoàn viên thanh niên Công an huyện, huyện đoàn Sông Lô đã cùng xuống đồng giúp bà con nông dân thu hoạch lúa.

Những câu chuyện đẹp về tình người giữa dịch Covid-19: Đất nước Việt Nam nhỏ bé, nhưng sẽ chẳng có ai bị bỏ lại đằng sau...  - Ảnh 9.

Đó cũng có thể là câu chuyện tại chốt kiểm dịch xã Tân Mộc, huyện Lục Ngạn, tỉnh Bắc Giang. Chứng kiến sự vất vả của lực lượng chống dịch, người dân đã quyên góp, ủng hộ rất nhiều món quà ý nghĩa đến các chiến sĩ. Những món quà quê giản dị với bó đậu đũa, mớ rau, bắp ngô… nhỏ nhưng tràn ngập tình thương và sự trân trọng được gửi gắm. 

Những câu chuyện đẹp về tình người giữa dịch Covid-19: Đất nước Việt Nam nhỏ bé, nhưng sẽ chẳng có ai bị bỏ lại đằng sau...  - Ảnh 10.

Mỗi người ở hoàn cảnh khác nhau, độ tuổi khác nhau đều mong muốn đóng góp sức lực, giúp đỡ cộng đồng giữa đại dịch. Đó cũng có thể là câu chuyện của bà cụ Trần Thị Sừng (87 tuổi), ngụ thôn Khánh Mỹ, xã Phong Thu, huyện Phong Điền, tỉnh Thừa Thiên – Huế. Giữa trưa nắng, bà đạp xe chở nước suối, đưa cam tới tặng lực lượng làm nhiệm vụ kiểm soát dịch bệnh.

Những câu chuyện đẹp về tình người giữa dịch Covid-19: Đất nước Việt Nam nhỏ bé, nhưng sẽ chẳng có ai bị bỏ lại đằng sau...  - Ảnh 11.

Đó cũng là sự sẻ chia, đoàn kết giữa dịch bệnh, tại chung cư Sunview Town (TP. Thủ Đức, TP.HCM) đang bị khoanh vùng cách ly do dịch Covid-19, các cư dân đã chung tay giúp đỡ nhóm lao công bị mắc kẹt không thể về nhà. Sau khi một bài viết được chia sẻ trong group chung cư nhằm mục đích kêu gọi, rất nhiều cư dân trong khu vực khoanh vùng đã nhanh chóng mang tới mền, gối, các loại thức ăn và nhu yếu phẩm để nhóm lao công có thể yên tâm cùng… cách ly với cả tòa. Đó chẳng phải nghĩa tình đồng bào khi gian khó hay sao? 

Những câu chuyện đẹp về tình người giữa dịch Covid-19: Đất nước Việt Nam nhỏ bé, nhưng sẽ chẳng có ai bị bỏ lại đằng sau...  - Ảnh 12.

Thậm chí, trong khu chung cư bị phong tỏa, rất nhiều thực phẩm thiết yếu như bánh mì, thức ăn, rau củ,… cũng được phát miễn phí cho các cư dân. Giữa những ngày khó khăn, những thứ tưởng chừng nhỏ, không có nhiều giá trị vật chất nhưng lại là vô giá về tinh thần. 

Và còn rất nhiều, rất nhiều những câu chuyện nữa chúng ta được nghe trong đợt dịch lần này. Một chiến sĩ ở Bắc Giang nghiêm mình chào đoàn xe y bác sĩ tiến vào tỉnh để cứu trợ. Một chàng trai lái xe từ 3h sáng ra Bắc Giang để tham gia chống dịch, với quyết tâm: “Sẵn sàng làm tất cả mọi thứ, kể cả chở F0”. Những lời động viên được gửi về từ khắp đất nước khi thấy hình ảnh một bé trai nhập viện vì dương tính… tất cả người Việt ở khắp mọi nơi, ở mọi tầng lớp, độ tuổi, hay công việc… đều đang hướng về những vùng tâm dịch với một trái tim đầy yêu thương.

———————————— 

Đại dịch đã lấy đi của chúng ta rất nhiều thứ. Một cuộc sống bình thường. Sự tự do. Những chuyến du lịch. Những buổi hội họp không phải lo về bùng dịch. Được nhìn nụ cười của nhau dưới lớp khẩu trang. Hay những ngày bớt phải lo về tiền bạc hơn hiện tại. Chúng ta từng chưa tưởng tượng được cuộc sống của mình mà thiếu đi những thứ đó, vậy mà đến một ngày, chúng ta đã thật sự quen với nó rồi. 

Nhưng đại dịch cũng mang đến cho chúng ta thật nhiều bài học và cả niềm tin. Chúng ta học được cách yêu thương, học cách biết xót xa, rung động vì những điều thật nhỏ nhưng vĩ đại mà một người xa lạ nào đó đang hy sinh cho mình. Ta học được cách nhìn vào những mặt tích cực của một vấn đề. Hiểu rằng ngoài kia vẫn còn có những con người giản dị đang nỗ lực hết mình để bảo vệ cho cuộc sống ta đang có. 

Và nhờ có họ, chúng ta mới thấm thía được rằng, đất nước Việt Nam dẫu nhỏ bé, nhưng sẽ chẳng có ai bị bỏ lại đằng sau… 

 

Viết bình luận